Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

CHÚC MỪNG TỐT NGHIỆP HASHIMOTO NANAMI

CHÚC MỪNG TỐT NGHIỆP
 HASHIMOTO NANAMI

Một khi đã làm quen với hệ thống các nhóm nhạc và idol ở Nhật Bản thì bạn buộc lòng phải chấp nhận một sự thật rằng, idol mà mà bạn yêu quý sẽ không ở đó để cười nói và hát cho bạn nghe mãi, tất cả bọn họ rồi sẽ có ngày sẽ phải “tốt nghiệp”, rời khỏi nhóm và theo đuổi những giấc mơ riêng của đời mình.

Đã từng có lúc mình băn khoăn mãi với câu hỏi: “Tại sao phải buồn đến thế?”. Họ - Những idol chỉ đơn giản là tốt nghiệp thôi mà, họ cũng không hề biến mất, chỉ là chuyển từ một công việc này sang một công việc khác, với những môi trường mới và cuộc sống mới mà thôi. Thế thì tại sao vẫn buồn, vẫn đau và muốn khóc như thế? Mình từng đọc được đâu đó rằng: “Buồn khổ cái gì hả một lũ điên! Bọn bây phải vui mừng khi idol mình tốt nghiệp chứ, có ai mà sung sướng khi ở lại một ngôi trường đại học tới 6 – 7 năm không!?”. Mình nghĩ, ô, đúng nhở…nhưng mà vẫn buồn, vì đây là một cảm xúc mà mình biết nó không kéo dài mãi mãi, chỉ có giá trị tạm thời mà thôi nhưng nó đáng giá. Vì theo thời gian, đến khi nguôi ngoai thì con người ta lại tự động cười trở lại, bởi vì tận cùng ai cũng hiểu rằng, chỉ cần idol mình vui và hạnh phúc thì bản thân mình cũng sẽ yên lòng mà thật tâm chúc phúc cho họ *cười*
Không phải ai tốt nghiệp cũng khiến mình phải vật vã mà đăng đàn viết blog như vậy. Thế nhưng cố tình lần này lại là Nanamin *T_T* Ôi cái định mệnh, không, ý mình là định mệnh thật ấy, rằng tại sao mình biết con người này trễ đến mức mà chỉ mới rơi vào lưới tình thì cô nàng lại không ồn ào mà thông báo tốt nghiệp trên radio rồi, một lời thông báo cho mình cảm giác hết sức nhẹ nhàng, tựa như lông hồng, phiêu lãng bay vào không trung…

Nanami trong mình là một cô gái rất tinh tươm và nhẹ nhàng. Cô ấy mang lại cảm giác sạch sẽ và tinh tế. Một loại khí chất không phải ai cũng có được ở độ tuổi của cô ấy. Thật sự, cô ấy mang lại cảm giác của một người chị gái rất “cool”, nếu mình có cơ hội được đứng trước mặt cô ấy, mình sẽ không ngần ngại mà thốt lên 2 tiếng “ngự tỷ” (uh, thì không chắc cô ấy có hiểu nó nghĩa là gì hay không *cười*). Thế nhưng Nanami lại là một cô gái mang “giàu lòng trắc ẩn”, mặc kệ hình ảnh bên ngoài của cô ấy mang lại biết bao nhiêu lạnh lùng và xa cách nhưng bên trong lại luôn là một con người ấm áp và tốt bụng, cô ấy có thể không nói nhưng điều đó chưa bao giờ có nghĩa là cô ấy không quan tâm. Quan sát Nanamin một thời gian, qua những hành động và lời kể của chính cô và những người xung quanh cô, mình đã dần nhận ra được ánh mặt trời bên trong con người tưởng chừng vô tâm này. Lấy ví dụ như trong Nogibingo 2_Ep6,  khi mà các hậu bối gen 2 ai cũng trong trạng thái căng cứng, sợ sệt khi phải tiếp xúc và nói chuyện riêng với các tiền bối gen 1, chỉ một cử chỉ rất nhỏ thôi, trông thấy Yonetoku bước vào, cô ấy là người duy nhất ở buổi lên sóng ngày hôm đó nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra cho cô bé, giúp cô bé cảm thấy thoải mái hơn (À, mình nói vậy không có nghĩa là những thành viên khác bất lịch sự hay gì đâu nhé). Rồi câu chuyện về Ikoma-chan, khi cô ấy quyết định làm thành viên kiêm nhiệm ở AKB48 mặc cho cái danh “đối thủ” còn treo trên đầu trực tiếp tạo áp lực rất lớn lên cô bé lúc bấy giờ; Trong đoạn phim tài liệu về Nogizaka, rất nhiều các thành viên đã bày tỏ cảm xúc khá là tiêu cực ngay tại thời điểm đó, họ lo lắng, sợ sệt thậm chí còn có cảm giác bị phản bội và ít đi một phần niềm tin dành cho Ikoma-chan – Người đang nắm giữ vị trí Ace dẫn dắt nhóm và là một thành viên tối quan trọng của họ khi ấy, cả Ikuta, Maiyan hay thậm chí Naachan đều không thể nào thật tâm chúc mừng em ấy ngay tại thời điểm đó. Ấy vậy mà một con người bề ngoài lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần như Nanami lại có thể rất từ tốn và nhẹ nhàng dẫn Ikoma-chan đi ăn ramen – món mà em ấy thích, có thể lúc ấy Nanami cũng không thể hiểu được quyết định có phần táo bạo kia của Ikoma, nhưng cô ấy đã bảo rằng cô ấy không thể làm gì khác, điều duy nhất cô ấy có thể làm là tận lực dẫn Ikoma đi ăn những món mà em ấy thích nhiều hơn, em ấy thích gì thì mua cho em ấy. Mình phần nào hiểu được tâm trạng lúc bấy giờ của Nanamin, cô ấy lo lắng cho việc Nogizaka không còn là Nogizaka nhưng cô ấy chọn cách yên lặng một chút, hòng không tạo thêm áp lực gì cho Ikoma, để Ikoma cảm giác được rằng sẽ luôn có những người chị bên cạnh em ấy, em ấy không hề đơn độc khi phải chiến đấu cho Nogizaka46, và trên hết Nanami hẳn là đã hiểu được Ikoma, "...những nỗi đau mà Ikomachan phải chịu đựng thì chỉ có một mình bản thân em ấy biết..." cho dù em ấy có hoạt động ở đâu, có rời xa Nogiazaka đến như thế nào thì bản chất của em ấy vẫn như vậy, vẫn là một Ikoma-chan chân chất và đầy nhiệt thành của Nogizaka.

Mình không ở vị thế có thể đánh giá xem liệu quyết định tốt nghiệp của Nanamin ở thời điểm hiện tại có tốt cho cô ấy? Có tốt cho Nogizaka46? Ban đầu, có một điều mà mình cứ lăn tăn mãi và cũng chính là điểm khiến mình nuối tiếc cô gái này, rằng: “Lý do tốt nghiệp của cô ấy là gì!?” Mặc dù có đưa ra lời giải thích, “…muốn là một cô gái bình thường…”, nhưng chỉ như vậy thôi sao? Căn bệnh viêm phổi và những di chứng của nó cho thấy không quá lý tưởng nếu Nanamin còn tiếp tục làm việc trong ngành giải trí? Cứ thế cô ấy rời khỏi giới giải trí? Liệu còn căn nguyên nào khác? Thế nhưng ngay sau đó, đọc lại những bài phỏng vấn và những chia sẻ của Nanamin trên truyền hình, mình căn bản hiểu được, cô gái này là thật lòng như vậy. 

Điều khiến mình bội phục nhất ở cô gái này là gì? Chính là sự thẳng thắn và can trường của cô ấy. Nếu là một ai đó khác nói rằng vì muốn có một cuộc sống bình thường như những cô gái đôi mươi khác có lẽ mình không thật sự tin, nhưng với Nanamin thì khác, cô ấy là một con người dám nói dám làm, cô là một người dám sống và đấu tranh cho lý tưởng của cuộc đời mình. Mình tin khi cô ấy nói đến một cuộc sống bình thường ở đây, thì đó chính là lời nói thật lòng. Không ít thì nhiều, qua những giải bày của Nanamin từ lúc cô ấy gia nhập giới idol chỉ vì những hộp bento miễn phí, vì phải vật lộn với gánh nặng kinh tế hằng ngày, vì rất nhiều thứ cho đến khi nhận được một lá thư tâm sự của mẹ cô ấy nói về việc cô không cần phải quá sức nữa, “hãy làm cho nó trở nên dễ dàng”,…Cứ thế khi bạn lần giở lại những trang quá khứ của cô gái này, bạn sẽ nhận ra một điều rất giản đơn và chân thật rằng, cô gái này cũng đã từng có những giấc mơ riêng cho bản thân cô ấy, rằng Nogizaka chưa phải là điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc hành trình còn dài của cô. Hiểu ra được điều đó, lòng bạn dù nuối tiếc, dù đau đớn khi phải chấp nhận nhưng tâm hồn bạn sẽ vui vẻ vì biết rằng cô gái này chắc chắn sẽ hạnh phúc với giấc mơ của đời mình.

Bạn đã từng một lần băn khoăn: “Liệu còn gì ở Nogizaka khiến cô ấy hối tiếc?” hay “Cô ấy có hối tiếc Nogizaka?”, rất tự nhiên, mình tin cô ấy có chứ, nhưng những sự tiếc nuối ấy rồi sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời Nanamin, cho dù có như thế nào thì với một nhóm nhạc đã gắn bó với bản thân 5 năm, nói không có gì để bận tâm là nói dối nhưng cũng giống như khi bạn gắn bó với một mái nhà rồi vì công việc, vì ước mơ mà bạn phải ra đi, đâu ai bảo rằng bạn sẽ quên luôn mái nhà từng gắn bó đó chứ! Nanami cũng vậy, rồi một lúc nào đó rãnh rỗi, một lúc nào đó trên bước đường của cô ấy, Nogizaka sẽ luôn là một tổ ấm bình yên cho cô ấy trở về, để nhớ về. Ở đây, mình tin rằng ý định tốt nghiệp của Nanami là gần giống với Shimazaki Haruka-san (Paruru) của AKB48, rằng không còn nhiều những thứ mà cô ấy muốn làm với tư cách là một idol trong nhóm nữa, cô ấy muốn thử những thứ mới, những công việc mới và mơ những giấc mơ mới. Bạn cũng đừng bận tâm cho Nogizaka, vì như chính lời Nanamin đã nói: “Nogizaka, cho dù không có tôi thì họ cũng vẫn sẽ tiến về phía trước, họ vẫn sẽ tiếp tục”. Đúng vậy, tương lai phía trước của Nogizaka chưa bao giờ là sẽ vì một thành viên mà dừng lại. Hãy tiếp tục ủng hộ họ, hãy tiếp thêm sức mạnh cho họ như cái cách mà Nanami đã luôn hy vọng và tin tưởng ở chúng ta. Đơn giản một chút, nếu bạn hình tượng Nogizaka là một con tàu luôn lao về phía trước, với rất nhiều hành khách trên đó, mỗi trạm dừng chân của con tàu là một thứ mang tên giấc mơ, mỗi hành khách trên tàu sẽ chọn cho mình trạm dừng chân mà mình muốn xuống, họ sẽ thực hiện giấc mơ của đời mình tại đây và rồi sẽ còn phải lên nhiều con tàu khác cho những trạm dừng chân khác, mà rồi con tàu mang tên Nogizaka46 sau khi dừng lại cho mỗi vị khách, vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình của nó, thực hiện sứ mệnh của chính nó. Thế nên, xin đừng oán trách, đừng giận hờn, cũng đừng lo lắng chi cả vì mình vẫn luôn tin rằng cô ấy khi rời khỏi Nogizaka sẽ vẫn sống thật tốt, còn một Nogizaka không có Nanami vẫn sẽ thật thành công.
  
Mà nói đến đây rồi, mình hẳn phải nhắc lại một chút chứ nhỉ, rằng Nanami cô ấy tốt nghiệp khỏi Nogizaka46 chứ không phải là cô ấy biến mất khỏi thế giới này. Cô gái ấy vẫn tồn tại, vẫn sẽ cười, vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ giữ liên lạc với các thành viên khác, cùng nhau đi chơi, đi ăn, mua sắm với những người bạn của cô ấy. Có chăng thì khả năng gặp gỡ của cô ấy với chúng ta giảm đi hết 99%, 1% còn lại tuy ít nhưng không phải là không thể xảy ra, “…lỡ vô tình một ngày chúng ta chạm mặt nhau, lúc đó đừng ngại ngần cho nhau một nụ cười đấy…”, vì hơn ai hết mình biết rằng có một cô gái tên Hashimoto Nanami tồn tại trên đời này, từng mang lại rất nhiều cảm xúc và là nguồn động lực lớn lao cho mình và cô gái ấy cho dù sau này có tình cờ gặp lại ở đâu, trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng vẫn sẽ đẹp như như vậy, vẫn sẽ sạch sẽ, tinh tươm, và trên hết, cô ấy vẫn sẽ mạnh mẽ như vậy…
Một lần nữa, chị đã vất vả rồi, Nanamin!
Trong suốt những năm vừa qua, cảm ơn chị vì đã luôn là một phần của Nogizaka46!
Cảm ơn vì tất cả và chúc hạnh phúc, Nanamin!
Tạm biệt và hẹn gặp lại ở một nơi nào đó, nhất định!


P/s: Khi viết những dòng này, mình đã rất buồn mặc dù biết phải vui vì cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc với giấc mơ của đời mình…Chỉ là, muốn gọi tên cô ấy nhiều hơn một chút, Nanamin, Nanamin, Nanamin, Hashimoto-san,…Mình sẽ luôn nhớ rằng có một cô gái như vậy tồn tại trên thế giới này!
Chào thân ái và *peace*
STIu2K
        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét